Dạo này tự nhiên ít cười, mà cũng ít nói hẳn đi. Online cũng không biết làm gì nên cũng hờ hững chẳng muốn lên. Có điều gì đó đang thay đổi bất thường từ trong mình? Chẳng biết. Chỉ là, tự nhiên thấy thèm được yên tĩnh một mình, thèm một khoảng lặng.
Ừ thì không muốn làm gì cả ...
Đôi khi chỉ muốn yên tĩnh, một mình...
Chuyện ngày mai không cần phải toan tính…
Để thưởng thức một ly cà phê nóng…
Nhất định sẽ là đen không đường
Nếu có thể nghe một điệu nhạc không lời ...
Hay nhẩm hát những bài nhạc chậm rãi ...
Có người nói ... mình già rồi
Ừ, có thể là vậy...
Già với vẻ bên ngoài trầm lặng ...
Hay già trong những suy nghĩ ưu tư …
Ngày xưa, mình có một thói quen mà ít người bây giờ làm. Đó là viết nhật ký. Viết để lâu lâu đọc lại thấy mình đã trưởng thành ra sao, đã rút ra được gì từ những bài học trong quá khứ. Viết để lưu lại những ký ức đẹp đẽ, hoặc cũng có khi là những nỗi đau. Thế nhưng cũng có những khoảng rất lâu trong đời mình không viết nhật ký, để khi nhìn lại, đọc lại một cuốn nhật ký cũ thấy hai trang giấy gần nhau là hai ngày tháng rất cách xa nhau. Điều gì đã xảy ra trong cái khoảng trống có khi rất rộng lớn ấy của cuộc đời? Mình gọi đó là những khoảng lặng. Mà ở đó, cuộc sống sẽ chìm xuống, lắng lại trong một nhịp điệu lặng lẽ. Không thể gọi nó là bình yên vì có biết bao cơn giông đã ghé qua cửa sổ. Cũng không thể gọi là êm đềm vì ngay cả những dòng sông êm ả nhất cũng có sóng ngầm cơ mà. Nhưng đơn giản là những ngày lặng lẽ, khi cuộc sống dịu dàng trôi đi, mỗi ngày không phải là sự lặp lại của ngày kia nhưng cũng là một nhịp thân thuộc. Đến cái cây đầu phố cũng thành thân thuộc trong những sáng chiều về qua. Những sách vở âu lo dịu nhẹ, những nỗi buồn chôn sâu vào một góc sâu thẳm. Lặng lẽ như mùa thu...
Có lẽ, mình đang cần những khoảng "lặng"
Lặng....
Để nhìn ngắm lại cuộc đời
Để nghĩ lại những chuyện đã qua....
Đôi khi lai muốn thời gian quay trở lại
Hay như một người bạn từng nói
Con người không bao giờ dám bước tới
Chỉ muốn có thể quay lại cái quá khứ đã qua
Nhưng … như thế ... tốt không?
Không biết.... Không ai có thể trả lời cả....
Nếu thời gian có quay trở lại
Có thực con người ta sẽ làm tốt hơn
Những việc đã lỡ trong quá khứ?
Nhiều năm trước, khi còn ở Việt Nam, mình rất thích những buổi sáng chủ nhật, thức dậy và ở nhà. Mở cửa ra, hương ngọc lan thoảng nhẹ và những giai điệu nhạc trữ tình từ quán cafe yêu thích bên nhà vọng sang. Những sáng chủ nhật yên tĩnh. Mình chỉ thích ngồi ở nhà, nhấm nháp một tách cafe, vẽ linh tinh một nghĩ suy nào đó chợt hiện và thỉnh thoảng dừng lại lắng nghe giữa mênh mang là những u uẩn mà cũng tươi vui của kiếp người “tôi là ai mà còn khi dấu lệ, tôi là ai mà còn trần gian thế”. Quay về với bản thân bây giờ, Những câu hỏi về cuộc sống cứ lởn vởn trong đầu. Mình đang theo đuổi cái gì? Bản thân đang tìm kiếm cái gì? Một lối thoát chăng? Có thể lắm... Nực cười, có ai giam giữ gì đâu mà thoát. Tham vọng chăng? Nghe cũng hợp lý bởi rất băn khoăn về nó... nhưng thời gian còn nhiều sốt ruột làm gì. Thế rốt cuộc vì cái gì? Không trả lời được. Vẫn đang tìm kiếm. Đêm nay, San Jose yên bình lại trở lạnh. Trong cái không khí -1 độ C này, mắt mình vẫn mở, nhìn bâng quơ vào không gian tối đen như mực của căn phòng kín. Cái nhìn chợt dừng lại bên khung cửa sổ. Sau tấm kính mờ phủ đẫm sương đêm là khoảng tối lặng, yên ắng đến khó chịu. Tự hỏi đã bao lâu rồi không còn giờ để suy nghĩ "lặng" như thế? Sống nội tâm quá chăng? Buồn cười... chỉ là một chút suy tư về cuộc sống thôi. Nhớ lại cái thời gian mà lòng còn có thể tĩnh để yêu một sáng chủ nhật yên bình qua nhanh như bóng câu. Không, thời gian bay đi thì đúng hơn. Time flies, and things go by. Nhanh đến nỗi mình không kịp nhận ra mình ghét chủ nhật tự bao giờ. Không phải vì không còn những điều giống xưa cho chủ nhật, mà vì lòng mình đã không còn “lặng” như mặt nước hồ thu nữa. Mình đã không còn tìm kiếm nâng niu bình yên nữa, thay vào đó là sự vùi quên trong bận rộn. Và một khoảng trống thôi cũng đủ làm đau... Mình đã có rất nhiều lý tưởng, mục đích, nhưng có lẽ cũng chỉ nhạt nhòa như lớp sương phủ trên khung cửa, khi sớm mai lên sẽ còn lại gì?
Nhưng...
Đã là "Nếu" thì không bao giờ xảy ra
Thời gian không bao giờ đứng lại
Nó cứ trôi theo dòng chảy của hiện tại
Bỏ lại sau lưng những nuối tiếc
Những thất vọng của tình người, của cuộc sống
Có điều...
Không có quá khứ thì không có hiện tại
Đã không có hiện tại thì tương lai sẽ không hiện hữu
Nên phải chấp nhận hiện tại
Quên dần quá khứ, để nó mãi chỉ là những trang kỷ niệm
Và để có thể vẽ lên tương lai của mình
... có lẽ thế
Sau này đọc lại những cuốn nhật ký ngày xưa, mình nhận thấy cứ sau mỗi khoảng lặng lòng mình lại đằm hơn, ít xa xót hơn và nhiều vị tha hơn. Có lẽ cuộc sống cần những khoảng lặng như thế...Mình hiện tại không thể về nhà để sáng sáng chiều chiều nghe tiếng chuông nhà thờ vang vọng, để những sáng chủ nhật được ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài khung cửa sổ ngập lá ngọc lan, đắm mình trong mùi hương hiền dịu và tiếng nhạc của vô thường. Mình cũng không còn là một cậu bé với nhiều mộng ước và những âu lo sách vở. Mình đã ở giữa ngưỡng của một thanh niên tuổi hai bốn, mắt mình sâu hơn và có lẽ ít trong trẻo hơn, hồn mình nhiều vết chạm hơn và tim mình nhiều u uẩn hơn. Nhưng ở những khoảng nào đó của đời, mình vẫn muốn tạo cho mình một khoảng 'chủ nhật lặng lẽ' như ngày đó. Một khoảng có khi ngắn, có khi dài rộng, nhưng để mình có thể đứng sang một bên đường mà nhìn lại đời mình. Sống mà chạy mãi cũng mệt lắm. Yêu mà say đắm mãi cũng buồn. Đôi khi đang bước trên đường, vội vã theo thói quen, mình bỗng chợt muốn dừng lại, và đứng nhìn thật lâu bụi hoa nhỏ bên vệ đường. Sao mình lúc nào cũng vội, lúc nào cũng chỉ biết sống thật say mê? Nhiều khi, chẳng để làm gì...
Suy nghĩ nhiều quá, cũng chả được gì
Lại cứ muốn uống một tách cà phê nóng
Cảm giác thật thoải mái
Phải rồi, thời gian thì mãi không thể quay lại
Thôi thì hãy để ta "lặng" vào trong thời gian
Trong cuộc sống xô bồ
Nhiều mệt mỏi và gian khổ
Trong một lúc nào đó
Hãy cho bản thân một khoảng lặng
Một chút " lặng " cho tình yêu
Một chút " lặng " cho cuộc sống
Để có thể tiếp tục bước
Bước... tiến về tương lai
HoaiPhong.